Thơ

                 EM CẢM ƠN THẦY

 Em cảm ơn thầy bài học hôm nay
 Đã cho em hiểu cuộc đời là lẽ sống
 Con người sống luôn phải biết hy vọng
 Và vươn lên tìm hạnh phúc ngày mai

             
  Em phải bước trên những quãng đường dài
  Đầy chông gai lắm bụi đường vất vả 
  Hãy cố lên không được để vấp ngã
  Nung nấu tâm hồn quyết thắng gian nan
  
  Những kiến thức luôn rộng mở thênh than
  Em cứ biết theo con đường đã chọn
  Em cảm ơn thầy bài học hôm nay
  Đã cho em hiểu cuộc đời là lẽ sống                                                              
                               --Lâm Phùng Dương--                  


CON ĐÒ


          Thầy cô - hai tiếng thiêng liêng 
      Cả đời người chỉ dành riêng cho trò.
       Những năm tháng đầy âu lo, 
 Suy tư trăn trở, lái đò sang sông.
         Mấy ai có hiểu được không?
        Tình thầy biển cả mênh mông đất trời
    Tình cô hơn cả biển khơi.
     Ơn thầy còn đó cả đời không quên,
       Còn đây nỗi nhớ không tên
   Những ngày thầy đã ở bên cận kề.
   Tình cô bỗng chợt ùa về,
          Những ngày tận tụy, bộn bề khó khăn.
             Đêm khuya vẫn một ánh đèn,
        Một trang giáo án chắp bằng ước mơ
Tất cả cũng vì trẻ thơ,
             Con đò cũng chỉ mong chờ người sang.
                    Bước chân lên những bậc thang,
          Của nền tri thức rạng vang nước nhà.

                                                  --B.Phượng- N.Phường--


                                          Hoài niệm

   Ép vào trang vở mùa thi
    Phượng hồng dấu một chút gì ngẫn ngơ
    Vai thon xõa tóc đôi bờ
    Mắt nai ngơ ngác bài thơ không lời
    Chiều vàng lắng tiếng me rơi
    Như mây xuống khoảng trời áo bay
    Sân trường dấu guốc còn đây
    Mười hai năm tiếc, một ngày bỗng xa!

                                                                     --Nguyễn Thị Mỹ Hảo--



                                              PHẤN VÀ ĐIỂM


                         Giữa cuộc đời đầy rẫy những bon chen
                         Thầy chọn cho mình một nghề lặng lẽ
                         Những đam mê khát khao một thời tuổi trẻ
                        Cháy bừng lên theo bụi phấn hồng

                        Từng thế hệ học trò lần lượt sang sông
                        Có một mái chèo vẫn âm thầm vỗ sóng
                        Chở trên mình tình yêu và khác vọng
                        Đến bến bờ tươi sáng của ngày mai

                        Viên phấn hồng nằm trọn trong tay
                        Như những que diêm sáng một lần rồi tắt
                        Mà cháy hết những gì tinh túy nhất
                        Hóa thân mình vào Nhạc và Thơ

                        Cháy hết mình như trái tim Đan- Kô
                        Tỏa sáng cả vùng thảo nguyên lộng gió
                        Trong bài giảng hãy còn nguyên đó
                        Thoảng đâu đây những bụi phấn hồng

                         Mỗi một học trò bước chân sang sông
                         Ai đi không một lần cầm viên phấn trắng
                         Để giờ này tháng năm giờ xa vắng
                         Có mong không giây phút được quay về
                         Bên mái trường rộn rã tiếng ve
                         Có một người giáo tần tảo sớm tối
                         Chở đi qua những tuổi thơ vời vợi
                         Để mai sau tất cả được nên người

                         Mỗi một thầy cô mỗi một cuộc đời
                         Như mỗi que diêm mỗi viên phấn trắng
                         Cháy đến tận cùng cái thân diêm ấy
                         Cho sự nghiệp trồng  người rạng rỡ vẻ vang



                                              HẢI ĐĂNG
                    Hải đăng – ngọn đèn vĩnh viễn của thời gian
                    Sừng sững hiên ngan giữa đất trời
                    Thắp sáng tương lai bao thế hệ
                    Vươn tới tầng cao những ước mơ.



                                         CẢM TÁC

                                   Tuổi học trò
                                   Sợ lắm
                                   Lửa bừng sân,
                                   Soi biếc
                                   Người đi
                                   Chao ôi
                                   Bé bỏng mà chi
                                   Tan trường
                                   Nuối tiếc
                                   Làn mi chớp buồn...

                                                              --Trần Tôn Phương Trâm--


      Cô giáo vùng cao

Bỗng nhớ lại ngày đầu lên xứ Huế
 Chân bước đi mà lòng muốn quay về
Đường đến trường sao cứ lê thê
Cô tịch quá chỉ toàn tranh với cỏ
Ngày lại ngày mắt buồn đâu dám ngó
Núi xa xăm hun hút bủa quanh trường
Hoàng hôn về khi nắng tăt bên nương
Cô tịch quá nỗi buồn thương nhớ mẹ

Qua thời gian nhẹ nhàng trôi rất khẽ
Đêm hiện về với giáo án em thơ
Nỗi buồn xưa như một nét phấn mờ
Còn đọng lại sau mỗi giờ đến lớp
Con đường ngày xưa ngập ngừng tôi bước
Nay hân hoan hoalá vãy tay chào
Con đường ngày xưa ngập ngừng làm sao
Nay bỗng thấy trang đời như trải rộng.


--Nguyễn Thị Mỹ Lai--



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Người theo dõi