Truyện ngắn

                           CÔ GIÁO TÔI


 
    Guồng quay của thời gian cứ trôi đi lặng lẽ và âm thầm, có những
kỉ niệm đã bị lãng quên vào quá khứ nhưng cũng có những kỉ niệm
sống mãi cùng thời gian.Với tôi, mỗi khi được nghe những giai điệu
du dương, ngọt ngào và sâu lắng :’Như dòng suối ra sông, như dòng
sông ra biển rộng, trang sách hồng ước mơ, thầy cô cho em mùa xuân”
là lòng tôi lại bùi ngùi nhớ lại biết bao kỉ niệm về những tháng ngày
còn là một đứa học sinh ngây ngô và nhỏ bé được sống trong sự dạy
 bảo, trong tình yêu bao la như biển Thái Bình của cô giáo Thủy – một
con người  với tấm lòng nhân hậu, luôn giành mọi điều tốt đẹp cho học
sinh của mình.
       Là một giáo viên chủ nhiệm, với mái tóc dài đen mượt đặc trưng
của người con gái Việt Nam, khuôn mặt trái xoan, hiền từ và chất phát,
làn da ngăm đen vì phải bươn chải trong cuộc sống hằng ngày. Lúc nào,
cô cũng quan tâm đến chúng tôi hết mực, cứ ngỡ rằng chỉ có những 
người cha người mẹ mới có thể chăm lo tận tình đến như vậy, thế nhưng,
cô giáo Thủy đã chứng minh cho chúng tôi thấy điều ấy là không đúng
hoàn toàn. Do hoàn cảnh éo le nên cô không thể có con nên từ lâu cô đã
xem chúng tôi như những đứa con ruột thịt của mình vậy. Trong những
giây phút rảnh rỗi, cô hay kể chuyện kháng chiến và dạy cho chúng tôi
những bài học quý giá về cách đối nhân xử thế ở đời.

 
 Vốn là một đứa trẻ nghịch ngợm, hay hiếu động và ham thích thể
thao, vì vậy, tôi đã mải mê chơi suốt cả buổi dưới cái nắng gay gắt
của mùa hè nóng nực. Cho đến chiều hôm đó, tôi bỗng lên cơn sốt
dữ dội, trong khi đó, bố mẹ tôi vì bận công việc nên vắng nhà vài
 hôm, chỉ còn lại người anh trai của tôi. Khi nghe tin tôi bị ốm, cô
Thủy đã vội vã chạy đến nhà tôi.Thấy tôi nằm trên giường cô khẽ
bước đến và nói với nét mặt đầy lo âu:
          - Em có mệt lắm không, cô đã bảo ra ngoài phải đội mũ, đội
nón vào rồi mà lại không nghe…


         Tôi hiểu rằng cô nói vậy thôi chứ cô thương tôi lắm. Đã từ lâu,
 cô đã coi tôi như con của mình vì vậy tôi ốm thế này chắc cô buồn
 và lo lắng cho tôi lắm. Lúc bấy giờ, nhìn cô tôi cảm thấy nghẹn ngào
 và khẽ cất tiếng:
          -  Em xin lỗi cô, em không sao ạ, một lát là khỏi thôi mà!
    Cô khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc chưa được chải gọn gàng của tôi.
Dường như tôi có cảm giác  thật ấm áp đến khó tả, nó thật rưng rưng
 và nồng đượm. Cô lấy thuốc cho tôi uống và bảo tôi nằm  xuống để
cô đi nấu cháo. Hằng ngày, đôi bàn tay gầy gầy ấy thường nắn nót viết
 trên bảng dòng chữ: Tập đọc,… hay cầm tay của bầy trẻ thơ rèn từng
 nét chữ. Thì nay lại nhẹ nhàng vuốt ve một cô học trò như tôi. Hình
 ảnh cao đẹp ấy làm tôi liên tưởng đến chân dung một người mẹ gần
gũi với con của mình. Sau đó, cô đưa bát cháo cho tôi và nhìn tôi ăn.
Chao ôi! Đây là thứ tình cảm chân thành cao cả của một người đã chở
biết bao chuyến đò, đưa bao người con của quê hương cập bến tương
lai đang trao cho đứa con này tất cả sự trìu mến thiêng liêng đến thế
chăng? Trong ánh mắt ấy có tình yêu thương con trẻ, hay bao mong
mỏi chờ đợi điều gì? Hàng loạt các câu hỏi đó cứ dồn dập xuất hiện
trong đầu khiến tôi vô cùng xao xuyến và xúc động. Cô ngồi cạnh tôi
như người mẹ hiền đứng nhìn đứa con thơ đang ngủ say trong giấc mơ
hồng. Ngày hôm sau, tôi đỡ hơn và đi học lại.Vừa bước vào bục giảng,
cô hỏi tôi.
           - ‘’Em đã khỏe hẳn chưa”.Tôi đứng lên rụt rè nói.
           -“Thưa cô, em đã đỡ nhiều rồi ạ.”
             Cô cho tôi ngồi xuống và nhắc nhở cả lớp.
           - “Bây giờ đang là mùa hè rất nóng và nắng gắt . Vì vậy các
con đi đâu cũng phải đội nón mủ vào, đừng chơi thể thao vào buổi
trưa. Các con rõ chưa.”
    Cả lớp chúng tôi đồng thanh nói to.
           - “Dạ thưa cô chúng con nhớ rồi ạ.’’
     Và thế là bài giảng bắt đầu. Ngồi trong lớp,tôi cố gắng lắng tai
nghe những gì cô nói. Giờ đây tôi mới cảm nhận được cái giai điệu
 ngọt ngào trong bài giảng của cô sâu sắc đến nhường nào, nó giống
như giọng mẹ tôi khi kể chuyện cho tôi nghe vậy . Kể từ ngày hôm
đó, tôi hay sang nhà cô chơi , giúp cô một số công việc nhà, hỏi cô
cách làm một bài toán khó  hay một bài văn hay. Có lẽ, chẳng bao
giờ tôi quên được cô, người đã cho tôi những hành trang kiến thức
quý báu, đạo  làm người ngày hôm nay. Vì chúng tôi, cô dã hi sinh
cả cuộc đời làm nghề giáo, dìu dắt lớp măng    non của đất nước vì
sự nghiệp mười năm trồng cây , vì lợi ích trăm năm trồng người.
các thầy cô giáo  đã chắp cánh ước mơ cho chúng ta bay vào đời.Và
 chúng tôi nguyện sẽ mãi cống hiến,noi gương theo các thầy cô,…
       Đối với tôi, cô Thủy như người mẹ thứ hai của tôi vậy , như
một ngọn đèn hải đăng soi sáng cho chúng tôi mỗi bước đi trong
 đời những bài học cô dạy như một hành trang quý giá giúp tôi vững
vàng bay vào đời và chắc rằng tôi sẽ không bao giờ quên được cô với
 bao nhiêu kỉ niệmhằng sâu trong kí ức tôi. Từ đó làm điểm tựa cho
tôi ngày hôm nay tiếp bước theo sự nghiệp trồng người của chủ tịch
 Hồ Chí Minh vĩ đại.Để rồi thông qua đó, tôi còn khắc ghi hơn câu nói:

                       “      Dù mai tung cánh muôn phương
                     Ơn thầy,  nghĩa bạn, tình trường không quên. "

                                            

                                                        -- VÕ THỊ TƯỜNG VI --








                                                                                NGƯỜI THẦY





         “Thưa thầy con đã thuộc bài học sáng nay trên bục giảng có bụi phấn rơi rơi 
trên tóc thầy”.Thầy đang đứng đó truyền đạt  bao kiến thức cho đàn em bé nhỏ. 
Thầy vẫn đứng ở đó, đứng suốt mấy mươi năm làm tóc thầy lốm đốm bạc vì bụi 
phấn.Ai là người dạy chúng ta tập đọc, tập viết? Ai là người mang lại kiến thức 
cho chúng ta?  Ai là người dạy chúng ta những điều hay, lẽ phải? Ai là nguồn động lực giúp tôi 
trưởng thành? Ai đã vực tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã? Ai đã làm tất cả vì học sinh 
thân yêu bất chấp những hôm trái gió trở trời vẫn lặng lẽ đến trường? Ai?  "Thầy 
Giáo" , hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng  ngân vang lên trong suy nghĩ tôi. Đối 
với tôi thầy là một người cha có lòng vị tha và lòng yêu thương tha thiết. Lúc nhỏ, 
tôi thường hay hỏi mẹ: ''Mẹ ơi, tại sao con lại phải gọi thầy là “thầy giáo” vậy mẹ?” 
Thật là một câu hỏi ngây thơ và ngờ nghệch. Nhưng đó là những tình cảm đầu tiên, 
những cảm nhận mơ màng về “thầy giáo” của đứa trẻ thơ khi chập chững vào lớp 
một. Hình ảnh người thầy cầm tay viết chữ quả là một kí ức sâu sắc đối với trẻ thơ. 
Lúc đó tôi chưa cảm nhận được sự yêu thương của thầy vì trẻ con thì luôn ngây thơ 
và không có những suy nghĩ sâu xa.

 
          Tôi ngày một lớn khôn và học rất nhiều thầy giáo khác nhau. Nhưng tôi cảm
 
giác các thầy có một nét chung riêng biệt mà chỉ ai là thầy giáo mới có. Đó chính 
là lòng yêu thương vô bờ bến của Thầy dành cho học trò. Lũ học trò chúng tôi cứ 
hay làm cho Thầy giận, Thầy buồn vì những trò phá lại nghịch ngợm, ngang bướng. 
Nhưng chỉ cần chúng tôi biết lỗi thì Thầy bỏ qua tất cả.
Thầy dạy bao điều bổ ích. Thầy là người cha thứ hai của tôi. Thầy dạy tôi kiến thức, 
truyền đạt bao bài học hay.” Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng 
ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt 
mồ hôi rơi đầy trang giấy.” Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính 
 toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ.“Thầy vẫn 
đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò 
xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên 
sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, 
vẫn chiếc áo xưa sờn vai,Thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi 
mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. 
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao 
em đếm hết công ơn người Thầy.”
          Người Thầy với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên 
trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người, thầy như ngọn hải đăng soi sáng bước 
chúng em đi. Thầy lại là ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của 
cuộc đời.Thầy cho em niềm tin, niềm hi vọng. Thầy dạy em học tập, biết yêu quê hương  
đất nước. Thầy là nguồn động viên tinh thần của chúng em.Ngay cả vua cũng cần có 
thầy. Đời đời hình ảnh người thầy vẫn đẹp mãi trong nhân loại. “Kính Thầy mới được làm 
Thầy”. Bổn phận tối thiểu của học sinh là phải yêu quí và kính trọng Thầy. Người Thầy 
luôn xứng đáng để mọi người và toàn xã hội tôn vinh, phải nhắc đến. mỗi chúng ta sẽ luôn 
tự hào vì trong cuộc đời có thầy.Ngày hai mươi tháng mười một sắp đến, các bạn làm gì 
để tỏ lòng biết ơn đến thầy. Chắc hẳn người Thầy sẽ không cần những món quà quí giá, 
đắc tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Hãy nhớ rằng điều mà Thầy 
mong muốn lớn nhất đó là nhìn thấy học sinh của mình chăm ngoan, học giỏi. Bạn hãy 
cố gắng, nỗ lực thật nhiều trong học tập, chăm chú học hành hơn. Và điều đó là phần quà 
quí báu nhất mà các bạn tặng cho Thầy. Chúng ta hãy dâng lên Thầy những bông hoa 
điểm mười tươi thắm nhất. Và nguyện sẽ luôn học hành chăm chỉ, mãi mãi là trò ngoan 
của Thầy.

                                                                                                       -- HUỲNH THỊ KIM ANH --







                                                          NGƯỜI THẦY NĂM XƯA




   Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé 
lắm. Ngồi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. 
Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những 
kỉ niệm
về người thầy thân thương với lòng biết ơn sâu sắc.
   Đã hơn 10 năm nhưng hình ảnh và lời nói của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức 
tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được chuyển sang học lớp mới. Ngày đầu đi học tôi 
đứng rụt rè ở cửa lớp vì e sợ thầy, bạn không quen. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi han 
ân cần.
   Nhìn ánh mắt trìu mến và cầm bàn tay ấm áp của thầy, tôi bước vào lớp trong 
sự yên tâm lạ thường.Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi càng 
hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ 
“yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến 
lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp để mang 
cho chúng tôi nhiều điều mới lạ.




 Tôi nhớ đến mùa nước nổi, khắp đường xá, trường học đều đầy nước. Thế mà 
thầy trò chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học bì bõm trong nước thế mà vui đến lạ. 
Những bài giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ.
    Khi không đến lớp, thầy lặn lội đến nhà các học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia 
đình và tạo điều kiện tốt hơn để chúng tôi yên tâm ngày hai buổi đến trường. Thầy 
tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được 
đến chơi
nhà thầy – một ngôi nhà mái lá đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà bé nhỏ 
ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi.
    Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi biết bao điều trong cuộc sống. 
Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy 
vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Niềm tin của
thầy truyền sang niềm tin của chúng tôi – những đứa học trò nghèo chan chứa 
bao nhiêu là ước mơ và hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt 
những tháng năm dài.
    Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần được thầy đưa đến trường. Con đường đi 
đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không sao quên được hình 
ảnh thầy với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần
ngồi sau lưng thầy, con đường dài dường như ngắn lại; cái nóng của buổi trưa nắng 
gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà miệng vẫn 
 vui cười. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế!
    Trên con đường dài với lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau trò chuyện nhiều điều 
thú vị. Bất chợt tôi cảm thấy thầy thật gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn. 
Có lần thầy hỏi tôi rằng: “Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường đầy hoa dại,
con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”.
    Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẽ cười rồi im lặng. Rồi 
thầy bảo rằng “trên đường con đi sau này sẽ có nhiều “bông hoa” như thế. Con đừng 
đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để con có thể tiến xa hơn”. Và khi 
 đó tôi mới hiểu điều thầy muốn nói, lời nói của thầy đã cổ vũ tôi đủ can đảm bước xa 
làng quê bé nhỏ để lên thành phố học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên nhủ thật 
nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và làm người ta yên lòng lắm.
    Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa. Thầm 
cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp thầy đã dành cho tôi. Đó là những lời dạy dỗ quý báu 
cổ vũ tôi trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi
trường làng ngày xưa đã tàn phai ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi 
bạc trắng nhiều hơn. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn 
như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương.
    Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là biểu tượng của một nhà giáo Việt Nam ưu tú. 
Ở thầy tôi là sự hy sinh cao cả xuất phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Đến hôm nay, 
trong lòng tôi vẫn mãi mãi kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa.


                                                                                                               -- LÊ THỊ TRANG -- 

1 nhận xét:

Người theo dõi